Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008

Nhẹ nhàng

Sớm dịu dàng, không phải bởi sương, không có gió cuốn, không phải bởi lá reo, không phải bởi nắng nhạt, không phải bởi những tiếng rung ngân dài êm ái, không phải bởi cái se lạnh sớm đông, sáng ấm, nhưng vẫn dịu dàng. Muốn hát một cái gì đó trải dài, réo rắt, muốn ngân nga, muốn "rên rỉ", muốn thổn thức, muốn cầm ngón tay nào đó thật mềm, ngồi trong nắng ấm, để ngoài sân, ti gôn rung những quả chuông hồng bé xíu.
Chỉ là, đang nghe những tiếng hát rất êm, trên những dòng giai điệu mượt mà, để cảm giác trượt đi, trượt đi, trên những sườn dốc tưởng tượng uốn khúc, êm mềm, những đường trượt tưởng tượng của những thời trẻ con...
Chỉ là, uống một ly trà ấm, nghe mùi hương êm của trái dại, và vị trà hơi chát chạm trên đầu lưỡi, hơi nóng trườn xuống, cuốn vào trong. Tự hỏi, trà quả thật có ngọt như cảm giác hay không?

Sắp Giáng Sinh rồi. Con hẻm trước nhà xuất hiện những sợi dây mảnh, trắng lóa trong nắng, để ngày mai, hàng dài những dây đèn nhấp nháy giăng mắc trên ấy, vui mắt. Đây đó, những khúc ca Giáng sinh cao vút trong thinh không...
Mùa đang trôi qua...
Sớm nhẹ nhàng đến thế có phải không?

7.11.07

...

Sài Gòn trở lạnh, có mưa, và sương... Những đoạn đường đầy cây, với đèn cao áp vàng vọt phủ lớp hơi sương mờ, lạnh và ướt. Sài Gòn sắp vào mùa Giáng Sinh, khi những cửa hiệu có cây thông lấp lánh ánh vàng, xe nai với Santa Claus cười nhân hậu, những con phố xóm đạo với lưới đèn nhấp nháy như sao, hang đá, có những bảng to "Sale off" và... lạnh. Những năm gần đây, năm nào Sài Gòn cũng lạnh vào mùa Giáng Sinh, không đủ để diện áo len to sù sụ nhưng áo khoác, thậm chí khăn choàng đúng là một ý hay. Cũng chỉ mong, năm nay Sài Gòn Giáng Sinh sẽ thật lạnh, để ngắm đường phố Sài Gòn ngập trong ánh sáng, áo len và khăn choàng, trong màu trắng, thứ màu của Noel...
Sài Gòn mùa này, khiến nỗi nhớ dễ dàng ùa về, đậm hơn, nên chậm tan biến. Những nỗi nhớ, tưởng chừng nhạt nhòa, và lúc nào đó, đã học để quen, rồi quên, vẫn trở về theo hơi lạnh, sương giá, gió thốc, và cả những tia nắng vàng nhạt, hanh hao. Có lẽ, kỷ niệm, bao nhiêu lần thờ ơ, vẫn thường thổi những làn hơi buốt giá mỗi lần mùa về vẫy gọi. Những kỷ niệm không tuyết, đã từng rất ấm, rất đau, và rất nhớ, thậm chí, rất quên.
Sài Gòn Giáng Sinh, sẽ lạnh hơn vì kỷ niệm, và giá lạnh trong tim, nếu toát ra ngoài, có lẽ, sẽ làm những kẻ đứng bên khẽ rùng mình. Nỗi nhớ khơi gợi, nhưng kỷ niệm, chôn chặt dưới những thờ ơ...
Năm này, Sài Gòn Giáng Sinh sẽ lạnh, nhưng tim, có lẽ sẽ rất ấm. Chờ yêu thương về...

Không có nhận xét nào: